About Những câu chuyện không hồi kết

Có thể nói đây là nhật ký online, tập hợp những bài viết của mình về mọi thứ mà mình nghĩ tới

Tình yêu chính là…

Author: Ann Huynh

Pairing: Ben Affleck & Henry Cavill

Rating: PG-13

Category: Fluff, Soft, Love, Confession

Language: Vietnamese

tumblr_o9nsv3NUdH1rhtaw5o1_250

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

Trong sự tĩnh lặng của màn đêm đang bao vây bầu trời, những vì sao bị lu mờ đi bởi những ánh đèn neon sáng rực của các bảng quảng cáo bên dưới nó, tại căn phòng ngủ trên chiếc giường đặt cạnh cửa sổ nơi anh với cậu đang nằm, cậu gối đầu lên bờ vai rộng của anh, lắng nghe nhịp tim đang đập từng nhịp liên hồi quá đỗi quen thuộc mà đối với cậu như một khúc nhạc đầy huyễn đưa cậu trôi dạt vào một giấc ngủ bình yên.  Nhưng có người lại muốn phá hỏng hành trình đó của cậu, ngón tay anh vuốt dọc theo gò má, khẽ hỏi bằng giọng nói êm dịu anh luôn dành cho cậu.

“Theo em, tình yêu là như thế nào?”

“Hừm…Đó là câu hỏi khó trả lời đấy”, cậu mỉm cười, trả lời, ngước đầu lên nhìn anh. Vòng tay anh ôm lấy eo cậu, siết chặt lại như thể cậu sẽ đứng dậy mà rời đi, bỏ anh ở đây một mình. Không ngạc nhiên, cậu cũng cảm thấy như vậy, có khi còn hơn thế nữa, cậu đưa tay ôm lấy gương mặt anh, hôn lên đôi môi, hôn anh thật sâu để những tình cảm đang làm bóp nghẹt trái tim cậu có thể truyền tải được tới anh, để hơi ấm của anh sưởi ấm cả cơ thể cậu. Một hồi lâu, anh với cậu rời nhau ra, anh mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn lên gương mặt anh, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ tỏa ra từ chiếc đèn ngủ. Có phải người đàn ông nằm kế bên cậu luôn điển trai như vậy? Nếp nhăn không làm cho anh già đi thêm một chút nào, cùng với bộ râu, càng làm tỏa ra được nét hấp dẫn mà ngay từ lần đầu tiên gặp cậu không thể nào cưỡng lại được. Mọi điều ở anh điều hấp dẫn với cậu, càng khiến cậu mỗi ngày yêu anh hơn dù cho cậu tự nhủ rằng mình sẽ không thể yêu anh được nhiều hơn thế này nữa.

Nhiều lúc, cậu tự hỏi rằng tình cảm của anh đối với cậu nhiều đến cỡ nào? Cậu không bao giờ thắc mắc anh có yêu cậu không, vì cậu biết rằng câu trả lời là có, cậu cảm nhận được trên từng tế bào của mình là anh có yêu cậu. Anh với cậu đã không ở đây giờ này nếu anh với cậu không yêu nhau. Nhưng những khi anh nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng đầy yêu thương ấy, mọi nghi ngờ trong cậu đều tan biến hết. Cậu cảm thấy thật may mắn khi cậu đã tìm thấy anh.  

“Này, Henry!”, anh khẽ gọi tên cậu, cậu cảm nhận được ngón tay cái anh vẽ những đường nét vô định trên lưng cậu, dường như có một dòng điện chạy dọc trên người cậu theo từng cử động ngón tay anh, làm cậu run lên. Anh cũng thấy được điều đó, khóe môi anh nhếch lên, lúc này cậu chỉ muốn nhéo má anh một cái rõ đau. Sao cậu lại yêu cái người này chứ?

“Em vẫn chưa trả lời anh đấy”


“Thì em đã nói đây là câu hỏi khó rồi! Phải cho em thời gian suy nghĩ chứ! Thật là…”, cậu bễu môi.

“Vậy em suy nghĩ xong chưa?”, anh cười, rồi anh hôn phớt lên môi cậu. Anh thật biết cách xoa dịu cậu.

“Để coi. Theo em, tình yêu chính là anh.”, cậu trả lời.

“Hửm?”, anh ngạc nhiên, mắt mở to nhìn cậu.”Ý em là sao?”

Vẻ mặt anh lúc này mới đáng yêu làm sao.

“Đó là cảm giác mỗi khi em ở bên anh, được nằm kế bên anh như thế này, được ôm lấy anh, được cảm nhận anh bằng cả cơ thể em, được nghe thấy anh gọi tên em, được hôn anh bất kì lúc nào. Mỗi lần như vậy nhịp tim của em đều tăng lên một cách không kiểm soát. Mỗi ngày như là một cuộc phiêu lưu khi được sống với anh. Mỗi buổi tối như là một cuộc tìm kiếm kho báu đầy phấn khích khi chúng ta quấn lấy nhau. Đó là một điều huyền bí, một thứ đầy cuốn hút khiến ta không thể nào dứt được. Và đó cũng chỉ đơn giản là em cảm thấy hạnh phúc khi em biết rằng anh yêu em”, cậu bày tỏ những cảm giác cậu giữ trong tim mình, để anh thấy được rằng cậu sẽ không bao giờ từ bỏ mối quan hệ giữa cậu và anh, cậu sẽ luôn đứng bên anh cho tới tận cùng trái đất, bất chấp mọi người xung quanh có nói điều gì xấu về anh và cậu.

Một cách bất ngờ, cậu bị đè chặt xuống giường bởi anh, cậu chưa kịp phản ứng, anh hôn cậu thật sâu, như thể đây là lần đầu tiên anh hôn cậu, cơ thể anh dính chặt lấy cơ thể cậu, không một khe hở, không gì ngăn cách, như thể anh đang cố gắng in hằn hình bóng anh lên cậu, để đóng dấu cậu là của anh, của chỉ riêng mình anh.


“Anh cũng yêu em, rất rất nhiều.”, Ben nói, giữa những nụ hôn anh để trên cổ cậu, “Em là tất cả của anh, em biết không? Tất cả.”


“Yeah, giờ em biết rồi”, cậu mỉm cười, tay cậu nắm chặt lấy tay anh.

 

Một buổi tối đầy sóng gió

Author: Ann Huynh

Pairing: Ben Affleck & Henry Cavill

Rating: PG-13

Category: Fluff, Crack

Language: Vietnamese

t-Henry-Cavill-Mustache-Face

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Chừng nào em mới cạo?”, Ben hỏi, một cách bất ngờ, không lời mở đầu.

Hôm nay là một buổi tối dễ chịu, anh với cậu đang ngồi ôm nhau trên chiếc ghế sofa trong căn hộ của anh, một bộ phim tình cảm do cậu chọn vẫn đang mở trên chiếc tivi. Câu hỏi của anh làm Henry ngớ người ra trong vài giây, cũng có thể là vài phút, cậu thật sự cũng không có đếm thời gian làm gì. Nhưng nói chung là một khoảng lâu sau đó, cậu mới thốt ra được câu trả lời mà cậu cũng không chắc đó là câu trả lời mà anh muốn nghe không,

“Hả? Cạo cái gì cơ?”.

Ben lại thở dài. “Lại thở dài”. Đúng, cậu cần đóng ngoặc kép lại cái chữ đó, không, cậu nên viết hoa luôn cái chữ đó mới phải, “LẠI THỞ DÀI”. Đấy. Đây đúng là điều cậu đang muốn nói tới, chỉ tới, quăng vô mặt cho những ai đang quan tâm. Anh ấy LẠI THỞ DÀI. Cậu không biết điều này bắt nguồn từ đâu, có một điều chắc chắn rằng dạo gần đây Ben hay thường thở dài, cậu chắc 100% về điều này. Cậu cũng biết quan sát chứ, cậu cực kì quan tâm những chuyện liên quan tới anh, về anh, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất. Chẳng hạn như cơ bắp của Ben giờ đây có hơi…, phải dùng từ như thế nào nhỉ, “nhão” một tí xíu. Không phải là cậu chê hay gì đâu, nói thật thì cậu còn có chút thích thú nữa, sau khi quay phim xong là Ben chia tay luôn với cái chế độ Batman luyện tập khổ sai nên giờ đây các cơ bắp cuồn cuộn, hấp dẫn, cứng cáp lúc trước của anh không còn được như xưa nữa. Bù lại thay vào đó là những thớ thịt mềm, êm dịu mà cậu có thể thoải mái ngã đầu lên mà không sợ làm chấn thương đầu mình. Đương nhiên, cậu sẽ không nói cho Ben biết điều này vì như vậy thì anh sẽ mặc cảm, sẽ bắt đầu tập luyện cực nhọc tiếp để lấy lại vóc dáng cho mình và điều quan trọng nhất là cậu sẽ mất đi gấu ôm mỡ màng của mình. Điều tuyệt vời hơn tất cả là cậu, Henry “Superman” Cavill, vẫn sẽ là người đàn ông có thân hình tuyệt hảo nhất trong nhà. Vâng, cậu công nhận là mình có hơi ác tâm một chút, nhưng người đời vẫn hay nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, Superman thì cũng vẫn là người, là người thì vẫn luôn có tính cạnh tranh, ngay cả đối với người mà mình yêu nhất.

Quay trở lại vấn đề chính, điều cậu quan tâm bây giờ là Ben lại thở dài. Cậu cũng biết là khi về già người ta hay thường suy nghĩ mông lung này nọ rồi đâm ra âu lo, rồi đâm ra bỏ cuộc về những điều mình suy nghĩ,  rồi đâm ra thở dài về sự bất lực do tuổi tác mình gây ra. Ý Henry không phải là chê anh già này nọ đâu, tuổi tác đơn giản chỉ là những con số, chứ ai không hỏi cũng tưởng Ben cũng chỉ 30 mấy là cùng, okay, có thể cậu hơi nói quá, tóm lại là nhìn anh ai cũng không nghĩ rằng anh U40. Điều cậu quan tâm đó là hễ mà mỗi lần anh nhìn cậu một hồi lâu xong lại buông một tiếng thở dài. NHÌN MẶT CẬU. NHÌN GƯƠNG MẶT ĐẸP TRAI NÀY và THỞ DÀI. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Cậu đã làm gì chứ? Một hai lần đầu thì cậu không để ý gì nhiều, cậu còn không hề nghĩ tới đó là do cậu. Nhưng vào một buổi tối, khi anh và cậu đang hôn nhau, cũng trên chiếc sofa này, khi mọi thứ đang dần nóng lên thì anh bỗng ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn cậu, thở dài, ngồi ngay thằng lại và đứng lên đi thẳng vào nhà bếp, không quên buông ra một câu,”Em đói chưa? Để anh làm món gì ăn!”. Cậu vẫn nằm đó, há hốc mồm, chớp mắt vài lần như không thể tin được điều gì vừa xảy ra.

“Henry? Em muốn ăn gì không?”, anh ló đầu ra, nhìn cậu dò hỏi.

“Gì cũng được”, cậu trả lời một cách yếu ớt.

Đó chính là lúc cậu bắt đầu thấy được kiểu mẫu và nó lặp đi lặp lại nhìu hơn những gì cậu thấy thoải mái. Cậu muốn chuyện này chấm dứt ngay.  Cậu không muốn có chuyện gì xảy ra cho mối quan hệ đang tốt đẹp giữa anh và cậu. Nếu anh đang có điều gì bất mãn với cậu thì cậu muốn biết rõ đó là gì, để cậu có thể sửa sai, chứ không phải sự im lặng này.

“Đừng có mà trưng bộ mặt ấy của anh!”, Henry giận dữ, nói, cậu chịu đựng đủ rồi.

“Trưng cái gì ra chứ?”, Ben hỏi, anh còn dám tỏ vẻ ngây thơ nữa chứ.

“Bộ mặt đưa đám ấy! Cùng với tiếng thở dài chết dẫm đó nữa! Ngưng lại ngay và nói cho em biết anh muốn cái gì?”, cậu đứng phắt dậy.

“Hả?”, anh vẫn ngồi đó, trố mắt nhìn cậu.

“Hả! Hả cái gì mà hả! Anh biết điều mà em đang nói mà. Em có mắt chứ bộ. Anh nghĩ em không biết là gần đây, mỗi lần nhìn em, anh điều thở dài à! Anh có điều gì bất mãn à? Em đã làm gì sai ư? Nếu có thì phải nói cho em biết, chứ đừng có im lặng mà làm cái mặt như vậy. Em chán lắm rồi đó! Chẳng lẽ… anh muốn chia tay với em ư?”, Henry run rẩy, hỏi, mắt cậu ngấn nước. Đó không phải là điều cậu muốn. Cậu không muốn rời xa anh.

Ben hốt hoảng, đứng dậy, ôm chặt lấy cậu. Cậu những muốn đẩy mạnh anh ra nhưng cậu vẫn luôn yếu lòng trước anh, cậu chỉ biết vòng tay ôm anh, vùi mặt vào cổ anh và để hơi ấm của anh vây quanh mình.

“Đừng khóc! Đừng khóc mà, Henry! Anh sẽ rất đau lòng khi thấy em khóc đấy”, anh nhẹ nhàng nói, vỗ về cậu.

“Chính anh là người làm em khóc đấy!”, cậu dỗi, đánh nhẹ vào lưng anh.

“Rồi. Rồi. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã làm em khóc. Anh xin lỗi vì không chịu nói với em nên đừng khóc nữa mà”, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nhìn cậu trìu mến, lấy tay quệt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Anh hôn lên trên trán, trên đầu mũi rồi cuối cùng lên anh hôn môi cậu. Cậu nhắm mắt, tận hưởng cảm giác lâng lâng anh đem lại mỗi lần anh hôn cậu. Nụ hôn không có gì vội vã, chỉ đơn giản là nụ hôn giữa hai người yêu nhau, tận hưởng cảm giác được gần bên nhau, nó chậm rãi, nó quen thuộc, nó là một cách để cậu và anh thể hiện tình yêu như bóp nghẹt con tim của mình cho đối phương.

“Thế anh có thể nói cho em biết là anh đang nghĩ chuyện gì không?”, cậu hỏi.

Lần này, đến lượt anh đỏ mặt. “Em hứa là đừng có giận anh đấy?”.

“Thì anh phải nói ra thì em mới biết có nên giận anh không chứ!”, cậu bĩu môi.

“Đó là về bộ râu kẽm của em…”, anh nói nhỏ, gần như thì thầm. Đầu anh cúi xuống như không dám nhìn phản ứng của cậu.

“Cái gì????”, cậu lớn tiếng, giật mình thoát khỏi vòng tay anh. “Râu của em thì có liên quan gì chứ?”.

“Bởi vì nó cản đường quá!”, tới lượt anh la lớn, “Anh không thích nó, nó xấu xí, không hợp với em gì cả! Nhìn em như già đi trước tuổi ấy. Điều quan trọng là nó làm anh thấy vướng víu, không thể hôn em thoải mái được. Đó chính là lý do vì sao anh cứ thở dài khi nhìn em, mà đó không phải tại vì em, mà là do cái chòm râu kẽm chết tiệt đó. Điều làm anh bực hơn là nó dường như đang cười nhạo anh vậy”. Anh khoanh tay, giận dỗi.

Cậu nhìn anh nực cười, trố mắt, không ngờ những từ ngữ ấy mà anh cũng có thể thốt ra được.

“Anh đang đùa em phải không? Hãy nói là anh đang đùa với em đi”, cậu nói.

“Đương nhiên là anh không đùa rồi. Chuyện hôn em là rất quan trọng với anh và cái râu đó đang cố gắng tìm mọi cách ngăn trở anh”, anh giơ hai tay lên trời như thể anh chịu hết nỗi việc đang cố gắng giải thích cho cậu hiểu một vấn đề nghiêm trọng mà theo như tông giọng của anh là nó mang tầm cỡ quốc tế vậy.

“Không thể tin nổi… Thật không thể tin nổi mà. Từ trước mình lo lắng mất ăn mất ngủ vì chuyện gì vậy trời. Thật không thể tin được”, cậu lắc đầu, lẩm bẩm một mình. Tới lượt cậu nhìn một hồi lâu, rồi buông một tiếng thở dài chán nản. Cậu quay người, bỏ đi, tiến về phía phòng ngủ. Cậu cần kiếm sự bình thường trong căn nhà này, cậu không thể đứng trong phòng khách đó một giây phút, nếu ở lại đó thì cậu có khi cũng sẽ phát điên giống anh mất.

“Henry? Nè! Sao em lại thở dài? Henry! Em bỏ đi đâu thế? Chúng ta vẫn chưa nói xong mà. Henry!”, anh gọi với theo cậu.

Cậu vẫn cứ tiếp tục bước tới cánh cửa phòng ngủ, không thèm quay mặt lại nhìn anh. Cậu cảm thấy sức lực dường như rời bỏ cơ thể cậu, cậu cần đi ngủ, cậu cần bù lại những giờ mất ngủ mà anh gây ra cho cậu. Thật không thể tin được.

“Henry!!”

 

 

Khoảnh khắc bình yên

là Author: Ann Huynh

Pairing: Ben Affleck & Henry Cavill

Rating: PG-13

Category: Fluff, Just Fluff

Language: Vietnamese

20046681_273196139750996_4853164420478542466_n

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

🎶I get swept away
When I think of you
Take me to that place
Where it’s control I lose🎶 Continue reading

Ở Đây Với Em

Author: Ann Huynh

Pairing: Ben Affleck & Henry Cavill

Rating: PG-13

Category: Little Angst, Hurt & Comfort, Henry’s POV

Language: Vietnamese

tumblr_oq9ayf14Xu1wq8vowo1_1280

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cốc! Cốc!

“Ai thế?”, cậu hỏi, giọng có một chút bực bội, ai lại gõ cửa vào giờ này chứ. Continue reading

Messages (Part 1)

Author: Ann Huynh

Pairing: Ben Affleck & Henry Cavill

Rating: PG-13

Category: Fluff, Humor

Language: Vietnamese

tumblr_inline_os9obrb3ym1ull2g8_500

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

To: Henry The Áp Lực

From: Ben ❤

Vậy thì…tối nay vẫn gặp nhau chứ?

 

To: Ben ❤
From: Henry The Áp Lực

Ừ, nếu anh vẫn còn muốn tới…

Continue reading

Quyết định cuối cùng

Author: Ann Huynh

Pairing: Ben Affleck & Henry Cavill, Ben Affleck & Jennifer Garner

Rating: PG-13

Category: Angst

Language: Vietnamese

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cô biết.

Đương nhiên cô phải biết.

Điều đó không có gì khó nếu bạn biết tìm thứ mình muốn ở đâu.

Mọi thứ đều bắt đầu bằng những cử chỉ nhỏ. Continue reading